Lúc ấy chúng ta sẽ cao bằng nhau, ít nhất không cao hơn anh là đẹp lòng cả đôi anh nhỉ. - Em dễ bị ấn tượng bởi những chàng trai có thân hình có da có thịt chút. Em không yêu cầu anh "tám múi sầu riêng thơm nức" hay gì, bởi em thấy người làm biếng vận động như em không xứng với các anh đô con cơ bắp lắm (cười).
Bài viết của anh hay quá ạ. Nhưng theo em, vẫn còn ở góc độ nhỏ khác khi đứng trên lập trường bạn ý, em nghĩ có thể do tâm sự bạn ấy đè nén quá lâu dần tích tụ lại, thu mình trong suy nghĩ bế tắc mà mọi người xung quanh đã không còn kịp phát hiện và đưa cùng bạn ấy nữa.
Leo đã phải chịu đựng rất nhiều. Tôi chưa bao giờ thấy Lionel Messi khóc ở Barcelona, sự việc tôi rời đi khiến anh ấy đau lòng rất nhiều. Tôi luôn băn khoăn không biết tại sao tất cả lại xảy ra như thế. Nhưng may mắn thay, tôi đã hạnh phúc tại Atletico de Madrid".
Và chính anh, anh cũng sợ như chính điều em sợ. Anh sợ bởi anh là người vô tâm, anh nói anh không đủ tự tin để yêu em và cùng em bước tiếp. Khi nói ra điều đó, trái tim em đau lắm, anh biết không? Nước mắt rơi trên gương mặt em, những giọt nước mắt mặn chat. Liệu có
Em biết, rồi còn rất nhiều ngày tháng nữa, em còn nghĩ tới anh, có thể đặc biệt hơn là gặp lại anh, ở một nơi nào đó. Nhưng em chẳng bận tâm, chỉ biết rằng chúng ta chẳng còn yêu nhau nữa, thì một chút về anh với em cũng không còn quan trọng.
:)) Thật ra em biết có đau đớn hay không cũng là do em chọn, em không trách ai được. Nhưng đau nhiều, thất vọng nhiều rồi đâm ra mất niềm tin dữ dội lắm. Em không thể yêu một người mà em không tin tưởng. Nên anh làm ơn, trước khi yêu em, hãy làm em tin anh, và hãy tin em là
RtCwZ7l. Đọc truyện Em Có Đau Lòng Không? Full, Đoạn trích Mạc San Du âm thầm nghĩ, buổi hẹn hò đầu tiên thê thảm như vậy cũng đâu phải do cô muốn, nhưng càng không phải lỗi của Lục Tư Hoằng. Còn để anh cùng cô chạy khắp nơi đi tìm cái tên thích gây sự kia nữa, anh thể hiện thái độ cau có một chút cũng không thể trách Tư Hoằng thấy cô im lặng, mới nhận ra ngữ điệu của mình vừa rồi không được tốt lắm, anh mím môi, hàng lông mi đen sẫm khẽ buông rủ giống như đang thở dài, bất giác giọng nói mềm mỏng hơn "Vừa rồi tay cậu bị đập không nhẹ, nhỡ bị trật khớp thì sao, đến bệnh viện khám xem một chút tôi mới yên tâm." Anh kéo tay cô nhẹ xoa "Hơn nữa cậu đâu phải không biết, đôi tay này quan trọng với cậu đến nhường nào."Với một người luôn hướng tới vị trí tuyển thủ bơi lội xuất sắc, thì đôi tay thật sự rất quan trọng, vừa rồi đúng là bị va đập khá mạnh, nhưng cô đã thử cử động một chút, trừ cơn đau nhói lúc đầu, cũng không phải không chịu được, nên Mạc San Du ngược lại mới không thấy lo lắng quá điều, nhìn Lục Tư Hoằng quan tâm cô đến như thế, đúng là mát lòng mát dạ, đây chính là trong hoạ được phúc hoa trong lòng cứ thế lại càng nở to hơn, Mạc San Du bày ra bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, tán thành với anh "Ừ, ừ, nghe theo cậu hết."Ánh nắng lướt qua gò má trơn bóng của cô, còn có đôi môi môi cong cong kia, Lục Tư Hoằng không hiểu vì sao cô lại đột nhiên vui vẻ đến vậy, có chút nghi hoặc hỏi "Cậu cười gì vậy?"Nét cười trên mặt Mạc San Du càng rạng rỡ hơn, cô ôm cánh tay anh, tựa sát đầu vào "Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu nói gì cũng đúng hết." Nói xong lại ngẩng đầu lên, cằm vẫn đang kề sát vai anh, cười đến hai mắt gần như khép mất đến mấy giây Lục Tư Hoằng mới phục hồi lại tinh thần, nhưng đáy mắt vẫn âm thầm dán chặt vào nụ cười ấy, anh vươn tay xoa đầu cô, lại không kiềm chế được mà đặt một nụ hôn lên trán cô, ngay cả hơi thở cũng bất giác tràn đầy dịu dàng, tâm trạng buồn bực đã bị đánh bay hơn một nửa.
Em một chút cũng không đau lòng - Nhậm Nhiên Tác từ Xun Tác khúc Xun Hòa âm Xun & Nhậm Nhiên Trans & sub Aries cỏ dại Em làm gì có tư cách để đau lòng, em chỉ là bông hoa dại tình cờ gặp được ánh bình minh rực rỡ là anh mà nở rộ, dần dần theo thời gian em sẽ lụi tàn, trở thành một kẻ qua đường lướt qua cuộc sống của anh trong chớp mắt. Cuối cùng, cố gắng bao nhiêu để đổi lấy một ánh nhìn của anh đều là vô nghĩa, đều là thất bại. Em vẫn chỉ là người thứ ba xen vào cuộc sống của anh và cô ấy. Bình luận hay "Em một chút cũng không đau lòng.. vì vốn dĩ, ngay từ đầu, em đã biết anh không thuộc về em chỉ là sự cố chấp mù quáng mà thôi.." "Em một chút cũng không đau lòng" thật ra chỉ để lừa người dối mình cho những vết thương đã chai sạn bên trong vì sau tất cả anh vui vẻ, hạnh phúc bên người ấy còn em lại không. Em chỉ là muốn cho anh thấy khi không có anh em vẫn vui vẻ cũng không buồn bả, đau lòng. Nhưng thật ra, em một chút cũng không cam tâm, một chút cũng không. "Sau khi cậu rời đi, cuộc sống của tôi vẫn vận hành theo quỹ đạo của nó, tôi vẫn sẽ tiếp tục vì ngày mai mà cố gắng, vẫn sẽ lạc quan vui vẻ sống tiếp, những kí ức chứng minh rằng cậu từng ngang qua nơi đây ngày một mờ đi như chưa từng tồn tại. Thế nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy nơi sâu nhất trong tin mình mất đi thứ gì đó, là mất cậu hay mất kí ức của chúng ta?" "Em không sao, em ổn, một chút một chút cũng không đau lòng đâu.. Là bụi bay vào mắt em đấy chỉ vậy thôi. Cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong năm tháng thanh xuân của em, xe đã tới trạm em phải xuống xe rồi. Từ bỏ một thói quen em biết lúc đầu sẽ rất khó nhưng em tin em sẽ làm được trở lại cuộc sống trước kia thôi mà, trước khi anh xuất hiện thôi mà.. hy vọng anh sẽ luôn hạnh phúc và tạm biệt anh người em từng thương" "Một đêm gặp mặt chút mặn nồng Để rồi xa cách hỏi đau không Tự an ủi rằng" Mình là khách " Vậy mà sao vẫn mãi nhớ mong Yêu không sâu đậm chắc nói chơi Thật ra kí ức mãi chẳng rời Không anh em chẳng cô đơn nhé Miệng cười vui vẻ lệ luôn rơi.. " Em một chút cũng không đau lòng.. thật ra chữ không đau lòng ấy chỉ chiếm một chút mà thôi.. " Đưa tay vươn tới cuối chân trời Làm sao để lòng bớt chơi vơi Thôi thì đứng đợi cơn mưa tới Mang nỗi buồn này hóa mưa rơi! " Bầu trời xanh thẳm còn có lúc khóc, thì nỗi buồn này cũng có thể hóa mưa rơi.." Lời bài hát 拥有过你一夜的温柔 对我来说也许就足够 我只不过 是你生命中的过客 者就当做没有发生过什么 我从来就不担心寂寞 没有你我一样很快活 没什么 并没有什么舍不得 本来我也就是个第三 我一点都不难过 又不是有多深刻 我还不是照样的活 反正我已经得到了 我根本不会记得 又不是有多快乐 不过是彼此寂寞的一次放纵 我从来就不担心寂寞 没有你我一样很快活 没什么 并没有什么舍不得 本来我也就是个第三者 我一点都不难过 又不是有多深刻 我还不是照样的活 反正我已经得到了 我根本不会记得 又不是有多快乐 不过是彼此寂寞的一次放纵 我一点都不难过 又不是有多深刻 我还不是照样的活 反正我已经得到了 我根本不会记得 又不是有多快乐 睡过的床单早已经换了 Pinyin Yǒngyǒuguò nǐ yīyè de wēnróu Dùi wǒ lái shuō yěxǔ jìu zúgòu Wǒ zhǐ bùguò shì nǐ shēngmìng zhòng de guòkè Jìu dàngzuò méiyǒu fāshēngguò shèn me Wǒ cónglái jìu bù dānxīn jìmò Méiyǒu nǐ wǒ yīyàng hěn kùaihuó Méi shénme bìng méiyǒu shé me shěbudé Běnlái wǒ yě jìushì gè dì sān zhě Wǒ yīdiǎn dōu bù nánguò Yòu bùshì yǒu duō shēnkè Wǒ hái bùshì zhàoyàng de huó Fǎnzhèng wǒ yǐjīng dédàole Wǒ gēnběn bù hùi jìdé Yòu bùshì yǒu duō kùailè Bùguò shì bǐcǐ jìmò de yīcì fàngzòng Wǒ cónglái jìu bù dānxīn jìmò Méiyǒu nǐ wǒ yīyàng hěn kùaihuó Méishénme bìng méiyǒu shé me shěbudé Běnlái wǒ yě jìushì gè dì sān zhě Wǒ yīdiǎn dōu bù nánguò Yòu bùshì yǒu duō shēnkè Wǒ hái bùshì zhàoyàng de huó Fǎnzhèng wǒ yǐjīng dédàole Wǒ gēnběn bù hùi jìdé Yòu bùshì yǒu duō kùailè Bùguò shì bǐcǐ jìmò de yīcì fàngzòng Wǒ yīdiǎn dōu bù nánguò Yòu bùshì yǒu duō shēnkè Wǒ hái bùshì zhàoyàng de huó Fǎnzhèng wǒ yǐjīng dédàole Wǒ gēnběn bù hùi jìdé Yòu bùshì yǒu duō kùailè Shùiguò de chúangdān zǎo yǐjīng hùanle lời bài hát nghe nhạc nhạc nhạc hot tiktok nhạc trung nhạc trung buồn nhạc trung hay nhậm nhiên
Kết thúc giờ học, Mạc San Du thu sếp sách vở. Ngải Lâm đứng bên cạnh, nói "Đi chợ đêm không?" Mạc San Du từ chối, "Không đâu, các cậu đi đi." Ngải Lâm nhăn mày, "Sao vậy, chẳng phải hôm nay tên mặt lạnh không đến đón cậu à?" "Tôi còn có việc phải làm." "Việc gì?" "Sắp đến sinh nhật của Lục Tư Hoằng rồi, tôi còn phải chuẩn bị quà cho cậu ấy nữa." Mạc San Du đeo balo lên vai "Hôm khác đi cùng các cậu nhé." Cao Kiến Văn âm thầm liếc mắt, Trình Gia Khải tựa lưng trước cửa, lẳng lặng không nói gì. "Hừ." Ngải Lâm có chút bất mãn, bắt đầu nói bừa, "Cần gì phải nhọc công chứ, đại thiếu gia như tên mặt lạnh ấy có thiếu cái gì đâu, tôi thấy tự cậu tặng luôn bản thân xem ra còn hợp ý cậu ta hơn."Dứt lời, sau lưng bỗng thấy lạnh toát, kế đó cơn đau từ cổ bỗng ập đến, Ngải Lâm hét toáng Gia Khải chụp cái cổ Ngải Lâm, kéo cô ấy về sau rồi buông ra, lạnh nhạt nhìn cô ấy, "Nói bậy bạ cái gì đó!"Ngải Lâm thấy vẻ mặt anh, lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được, lại quát lên, "Có cần mạnh tay vậy không, đau muốn chết."Cô ấy xoa xoa sau cổ, Cao Kiến Văn có chút lo lắng, "Đau lắm không?"Ngải Lâm hừ một Gia Khải nhìn Mạc San Du, "Đừng có nghe cậu ấy nói bậy."Thấy Mạc San Du không lên tiếng phản ứng, Trình Gia Khải càng nôn nóng hơn, "Cậu có nghe tôi nói không vậy?"Mạc San Du khinh thường nhìn Trình Gia Khải, "Tai tôi có bị điếc đâu."Trình Gia Khải vẫn không thấy yên tâm, bước chân liên tục bám sát theo cô, "Lời cậu ấy nói cậu đừng có mà để ý, thi đại học không còn xa lắm đâu, phải tập trung vào việc học, mấy chuyện linh tinh đừng có nghĩ tới, biết không?"Mạc San Du còn tưởng mình nghe lầm, cô ngoáy lỗ tai lộ vẻ bất ngờ, "Cái gì cơ, tập trung vào việc học á, Trình Gia Khải, cậu mà cũng biết nói mấy lời này hả?""Sao chứ, sao tôi không được nói thế?"Mạc San Du cười cười."Này, biểu cảm gì vậy, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy tôi đang thay đổi? Nói một câu khen thưởng hay cổ vũ không được à?" Sao không nhìn thấy được chứ, năm nay, Trình Gia Khải đã cố gắng rất nhiều, không cần cô phụ đạo thường xuyên như trước, nhưng điểm số vẫn không bị thụt ra anh rất thông minh, tiếp thu rất nhanh, lúc trước thành tích dở tệ là do lười biếng không chịu học hành đàng hoàng mà cần anh chịu chăm chỉ tập trung, đạt được thành tích tốt là một chuyện rất dễ dàng."Được rồi, biết đại thiếu gia cậu giỏi rồi, có chăm chỉ cố gắng, rất đáng khen." Cô mỉm cười, còn cho một tràng vỗ tay làm phụ Gia Khải không thèm thẹn quá hoá giận, tiếp tục lãng vãng theo sau, lôi ngược balo cô lại, nhẹ nhàng nhấc lên, "Khi nào mới hết bận?"Thoáng chốc, trên vai nhẹ bẫng không còn trĩu nặng như trước, Mạc San Du đáp, "Vài ngày nữa."Cô còn phải chuẩn bị để đón sinh nhật của Lục Tư Hoằng, đã hẹn anh ngày mai đến trấn Dương Liễu Thanh rồi."Ờ." Trình Gia Khải thờ ơ đáp."Hôm nay cậu cứ đi trước đi." Mạc San Du Gia Khải nói "Đưa cậu về trước." "Không cần." Cô nói "Tôi đi xe bus."Anh liếc cô, "Sao? Được đưa đón quen rồi, không quen ngồi xe đạp nữa phải không?"Mạc San Du bị châm chọc, cô đánh một cái, mu bàn tay đập vào bụng Trình Gia Khải, "Ai nói thế?"Cô đánh như phủi bụi, không đau lắm, nhưng anh vẫn khoa trương xoa bụng, nói "Không phải thì đừng nhiều lời, đưa cậu về không mất bao nhiêu thời gian của anh đây đâu.""Được, tuỳ cậu, tôi cũng đỡ phải chờ xe bus."Trình Gia Khải chậc lưỡi, chỉ vào cô với vẻ thất vọng, "Coi cậu kìa, một chút tỏ lòng biết ơn cũng không có."Cô hất tay anh, "Chị đây ép cậu à?""Là do anh đây tự nguyện, được chưa!"Ngải Lâm nói với theo, "Vậy hôm khác đầy đủ rồi hẵng tụ tập, dẫn theo Gia Duyệt nữa."Mọi người đều tán Kiến Văn hỏi, "Uống trà sữa không?""Không đi đâu." Ngải Lâm đẩy vai cô ấy, cò kè, "Đi đi, tôi khao.""Có phải cậu định hại tôi thành lợn béo không? Đã uống liên tục hai ngày rồi.""Sao có thể, cái thân hình gầy như que tăm của cậu mà cũng ảo tưởng uống vài ly sẽ trở nên đầy đặn sao?"Ngải Lâm lườm cậu rách mắt, "Nói gì đó?"""Đi đi, đừng nói nhiều." Dứt lời liền lôi kéo cô ấy."Đã nói không uống mà." Rõ ràng từ chối chẳng hề có tác dụng, vẫn bị cậu lôi đi xềnh qua Trình Gia Khải và Mạc San Du, Cao Kiến Văn vẫn không dừng bước, vừa chạy vừa kéo theo Ngải Lâm, ngoái đầu về sau, "Vậy đại ca cứ đưa cậu ấy về, chúng tôi đi trước nhé."Bóng lưng của hai người họ ngày càng xa, cho đến khi khuất dạng ở lối rẽ cầu Trình Gia Khải nâng balo của Mạc San Du chưa từng buông xuống dù chỉ một giây, bước chân cùng nhịp với cô, song song trên lối hành lang nắng hất xuống, kéo dài bóng hai người trên nền Gia Khải nghiêng đầu nhìn sang, hạt nắng còn sót lại như đang mơn trớn trên nửa gương mặt của Mạc San Du, anh nhìn ngắm nhìn chốc lát, có chút thất thần, bàn tay còn lại không tự chủ đưa lên, dường như muốn chạm vào hạt nắng trên gò má trắng nõn này, Mạc San Du bất ngờ xoay đầu, khiến Trình Gia Khải đang ngẩn ngơ bỗng giật mình, tay dừng ở giữa không trung, chưa kịp thu San Du nhìn anh cảnh giác, "Làm gì đó?"Trình Gia Khải nhanh chóng thu hồi biểu cảm, tay cũng không thu lại, trực tiếp đặt trên tóc cô, xoa loạn lên."Cậu bị điên hả?" Cô trừng mắt nhìn anh, khua tay hất ra, "Sao lại bới tóc tôi!"Trình Gia Khải nhún vai, trước vẻ mặt khó chịu của cô, anh còn khinh khỉnh nói "Trông rất giống tổ chim, nhìn rất vui mắt."Còn dám nói tóc cô như cái tổ chim á?"Cậu bị thần kinh hả, muốn ăn đập không?" Dứt lời, cô lập tức đập một phát vào đầu Gia Khải ôm đầu la toáng lên, "Đánh thật hả!"Gào xong, anh chợt thả tay, buông balo của cô balo không nặng lắm, nhưng từ nãy đến giờ vẫn luôn được anh nhấc lên, bây giờ thình lình thả xuống, hai vai liền bị kéo San Du nghiến răng, "Đánh mà còn có giả nữa sao, lại đây, tôi đánh thêm vài cái nữa cho cậu chấp nhận sự thật nhé."Trình Gia Khải lập tức bật ra xa, oán giận trách móc "Chỉ giỏi thô bạo với tôi." "Còn không phải do cậu trêu chọc hả?"Anh bị cô lườm trắng mắt, ngoan ngoãn bước lại gần, tiếp tục nâng balo giúp cô, nhưng vừa mới giữ được một lúc, lại bất chợt kéo balo lên cao rồi thả này, Mạc San Du thiếu chút nữa đã bị balo giật ngược về sau, cô tức tối hét toáng lên."Muốn chết hả!"Dứt lời, Trình Gia Khải đã vèo một cái, cách xa hơn mười bậc thang, xoay đầu đắc ý trêu San Du nghiến răng ken két, "Đúng là thích kiếm chuyện mà." Cô chỉnh lại balo, vù một cái đuổi theo, nhưng làm sao nhanh bằng Trình Gia nhỏ đến lớn, cái trò rượt bắt này, người phải thở hồng hộc luôn là cô, cái tên này như gắn mô tơ dưới chân ấy, chạy biến thì hay.***Ngày 4/9 Mạc San Du cùng Lục Tư Hoằng hẹn nhau đến trấn Dương Liễu chiều, hai người cùng nhau đến ga tàu tàu đông người lên xuống, không ngừng xô đẩy, bởi vì hết chỗ ngồi, hai người chỉ có thể đứng chờ, Lục Tư Hoằng giữ chặt Mạc San Du ở phía trước, tay trái anh vòng qua trước hai vai cô ôm vào, tay phải cầm balo của cô, sau lưng cũng đeo một thoảng có người chen chúc, Mạc San Du lùi ra sau, lưng dán chặt vào ngực Lục Tư Hoằng, đôi bàn tay ôm giữ lấy cánh tay cúi nghiêng đầu, môi kề sát bên tai cô, "Khát nước không?"Mạc San Du gật Tư Hoằng lùi ra, lấy bình nước, mở nắp đưa cho Mạc San ngửa đầu uống mấy ngụm, lại đưa đến bên miệng Tư Hoằng nhanh chóng uống nốt, lại cất gọn vào balo, lúc này loa thông báo vang lên, chuyến tàu của hai người sắp khởi vé tàu theo dòng người bước lên trấn Dương Liễu Thanh mất hơn một giờ, sợ Mạc San Du buồn chán, Lục Tư Hoằng chuẩn bị một ít đồ ăn vặt mang theo cho cô ăn trên balo xuống, tàu vẫn chưa chuyển động, Lục Tư Hoằng lấy gói que cay xé ra đưa cho Mạc San Du."Ăn một ít thôi, đừng ăn hết." Anh dặn phần anh, lấy sách ra San Du một tay cầm gói que tay, một tay cúi người lục Tư Hoằng ngó theo, "Cậu tìm gì vậy?"Không thấy cô đáp, anh vừa định buông sách xuống thì cô đã ngẩng đầu lên, trên tay cầm túi hạnh nhân."Muốn ăn sao không bảo tôi lấy." "Cái này lấy cho cậu." Cô nói, nâng quyển sách lên cho anh, "Đọc tiếp đi."Mạc San Du xé túi hạt nhân, ghé đầu sát vào bắp vai Lục Tư Hoằng, vừa ăn que cay, vừa bóc hạnh nhân đút cho bắt đầu chuyển động, lăn bánh trên đường ray phát ra âm thanh ầm Tư Hoằng nghiêng đầu, lấy gói que cay trên tay Mạc San Du, "Bảo cậu ăn ít một chút, sao không tự giác vậy!""Tại cậu mua mà." Cô lập tức đổ lỗi cho Tư Hoằng nhìn cô, "Mua không đúng vị cậu có chịu ăn đâu, còn trách tôi." Anh nói, "Không phải không cho cậu ăn, chỉ là ăn quá nhiều đồ cay nóng sẽ không tốt, lần trước bị nhiệt vẫn chưa sợ hả?"Nghĩ đến cảm giác bị nhiệt miệng, nhức nhói không tả bất giác đưa tay sờ lên Tư Hoằng đưa nước cho cô, đợi cô uống xong mới hỏi "Có muốn ngủ một lát không?"Mạc San Du gật đầu, trên toa lắc lư chao đảo, cũng không phải lần đầu cô đi tàu hoả, nhưng vẫn bị say thần cô vẫn còn tốt, bây giờ ngủ sẽ không sao."Vậy cậu ngủ một giấc, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."Mạc San Du vươn tay, đè lên trang sách của anh, "Cậu cũng đừng đọc sạch, trên xe dễ bị chóng mặt lắm."Lục Tư Hoằng nhanh chóng gấp sách lại, đặt qua một bên, "Không đọc." Anh nghiêng ngưởi, đưa vai tới gần để cô dựa, "Cậu ngủ đi."Mạc San Du ngoan ngoãn dựa San Du bị say xe, giấc ngủ không thẳng, mới nửa giờ đã tỉnh dậy, Lục Tư Hoằng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vừa cử động, anh liền mở mắt."Sao vậy? Không ngủ được hả?" Tàu chỉ mới đi một nửa nói "Ngủ được một lúc.""Khó chịu à?"Mạc San Du gật Tư Hoằng lấy túi ô mai, mở ra đút cho cô, "Ăn cái này sẽ thấy đỡ hơn một chút." Sau đó lại thở dài, sờ má cô "Bị say tàu hoả sao còn nằng nặc đòi đi làm gì."Năm ngoái, Ngải Lâm đã đi rồi, luôn miệng khen phong cảnh trên đường rất đẹp, đặc biệt là lúc hoàng hôn, đồng cỏ cao cao ở phía xa dập dềnh lay động giữa bầu trời đỏ au như cái trứng lòng đào, dãy núi phía xa lén lút trốn sau rặng mây bồng bềnh, tất cả đều được thu vào máy Mạc San Du vừa nhìn thấy video clip, liền quyết tâm sẽ đi cùng Lục Tư Hoằng ngắm nhìn cảnh sắc chấp cả việc cô bị say giờ, Mạc San Du quy hết tội cho Ngải Lâm, "Cậu ấy nói có rất nhiều phong cảnh đẹp trên đường, còn có thể nhoài người ra bên cửa hưởng thụ làn gió mát nữa.""Còn muốn nhoài ra ngoài ngắm nhìn?" Lục Tư Hoằng không tin nổi nhìn chạy trên đường ray chẳng hề êm ả, ngồi thôi cũng đã lắc lư, lại còn ngó đầu ra ngắm nhìn, Lục Tư Hoằng thật không nói nên không đáp, nhưng ánh mắt rõ là đang chờ nhìn cô chăm chăm, "Chỉ ngồi thôi đã thấy chóng mặt, còn muốn học theo người khác?" Anh không cho cô có cơ hội đòi hỏi, nói tiếp, "Với tốc độ chuyển động này, đừng nói là cậu bị say xe không thể chịu nổi, ngay cả Ngải Lâm bạn cậu, thử nhoài ra ngoài gác cằm trên bệ xem não có bị lắc tung ra không!"Mạc San Du "...""Cũng đâu đến mức khoa trương như vậy." Cô chống nói khoa trương?Lục Tư Hoằng nói, "Ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh, còn chuyện ló đầu ra ngoài, cậu đừng nghĩ sẽ bắt chước theo." Anh kéo tay cô, "Cậu muốn ngồi gần cửa sổ chính là vì mục đích này đúng không, vào trong ngồi đi!"Mạc San Du dùng dằng, "Không gác cằm là được chứ gì?" Không thể phủ nhận lời anh nói rất có lý, đúng là tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế..."Cứ nghiêng đầu nhìn bình thường là được rồi." Lục Tư Hoằng gật đầu, "Nào, đổi chỗ.""Không đổi đâu." Cô cự nhìn cô, cô lại nói, "Tôi đang khó chịu, không muốn di chuyển."Lục Tư Hoằng thở dài, xoa đầu Mạc San Du một cái, lại đút một viên ô mai cho cô, lấy bình nước đợi cô ăn xong, mới mở nắp đưa cho nói, "Đến trấn Dương Liễu Thanh phải mất hơn nửa giờ nữa, cậu ngủ thêm một lát đi, nếu không đến nơi sẽ không có tinh thần.""Ngủ không được, chút nữa còn phải ngắm cảnh đẹp.""Thật ra vế sau là lý do của vế trước phải không!" Anh xoa đầu cô, sau đó kéo đến gần, cúi đầu khẽ San Du cười khúc cong ngón trỏ, dịu dàng khẩy lên đầu mũi cô, "Không nghỉ ngơi cho tốt, lúc đến nơi chỉ sợ tinh thần cậu không được tốt."Hai chữ "lo xa" biểu hiện rõ trên mặt Mạc San Du, "Đi với cậu làm sao mà không có tinh thần chứ."Vả lại cô là một vận động viên thể thao đấy, đâu có yếu kém đến vậy, chẳng qua chỉ bị say xe một chút thôi ép Mạc San Du đổi chỗ được, Lục Tư Hoằng chuyển sang cưỡng chế cô dựa lên vai trên xe lắc lư, đầu óc có chút quay cuồng, Mạc San Du ngoan ngoãn tựa lát sau, cô hỏi "Máy ảnh cậu cất ở đâu rồi?""Trong balo.""Lấy ra đi, tôi muốn chụp hình."Lục Tư Hoằng nghiêng đầu nhìn ra cửa, vẫn chưa thấy đồi cỏ lau, Mạc San Du lại nói, "Là muốn chụp hai chúng ta."Lục Tư Hoằng liền nghe lời lấy máy ảnh San Du thẳng người kề sát lên vai Lục Tư Hoằng, để đôi gò má chạm vào nhau, "Lần đầu tiên ngồi tàu hoả cùng nhau, tôi muốn chụp lại, sau này cũng sẽ lưu giữ nhiều khoảnh khắc lần đầu tiên hơn nữa."Cánh tay Lục Tư Hoằng đang giơ máy ảnh bỗng khựng lại, anh cúi nghiêng đầu nhìn San Du gác cằm lên vai anh, ngẩng đầu, "Sao vậy?"Lục Tư Hoằng im lặng, khoé môi nhấc lên nét cười, đôi mắt sâu thẳm mênh mông, tựa như đại dương đang được những vì sao chiếu gọi trên mặt nước lấp lánh giữa màn San Du ngơ ra, "Cậu cười gì vậy?"Anh lắc đầu, nụ cười cũng sâu như ánh mắt, "Cậu nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều lần đầu tiên cùng nhau."Rõ ràng trong giọng nói của anh mang theo một cảm xúc rung động không tên, nhưng Mạc San Du mơ hồ chưa hiểu rõ được, cánh tay anh đã vòng sang ôm trọn eo cô, bờ môi còn nhanh chóng hôn chụt lên những sợi tóc rũ xoả bên thái dương của cô, khiến cô ngây là bức ảnh ra lò với nụ cười sáng rỡ của Lục Tư Hoằng, và gương mặt nghiêng của Mạc San Du đang nhìn anh chăm chú bằng biểu cảm ngẩn tò chuyến tàu đang di chuyển, cỏ lau dần xuất hiện trong tầm mắt, từ ô cửa có thể nhìn thấy vòm trời bao la, bông lau trắng xoá, dưới nắng và gió lay động như những điệu nhảy Waltz lãng San Du thích thú ngắm nhìn, lôi kéo Lục Tư Hoằng hướng mắt ra phía xa xa, hoá ra không cần đợi đến hoàng hôn đỏ rực để điểm xuyết cho những bông lau màu trắng, dưới ánh nắng, nó vẫn đủ rực rỡ tươi đẹp để người khác ngắm gió lùa mái tóc Mạc San Du phiêu bay, hai tay cô đặt trên bệ cửa, hứng khởi đắm chìm, còn cánh tay Lục Tư Hoằng vẫn kiên định vòng chặt eo cô, giữ cho cô khi vui quên lối sẽ chòm ra ngoài, cằm anh gác lên vai cô, lẳng lặng cảm nhận mùi hương dịu mát thấm đượm nơi đầu mũi, tâm tình như chìm trong giấc mộng.
Em Đau Lòng Lắm, Anh Vừa Lòng Chưa? “Em đã làm gì nên tội nên tình mà anh nỡ tàn nhẫn với em đến vậy. Có phải tội của em là đã quá yêu một người bằng trọn vẹn con tim, trao cho một người cả tấm chân tình, sống bằng tất cả cảm xúc vì họ, để rồi khi họ biến mất khỏi cuộc đời mình thì mình trắng tay như thua một ván bài, như một quân tốt bị đá khỏi bàn cờ. Có phải đó là lỗi của em, phải không anh? Anh nói đi, nói cho em biết, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau khi một người đang sống trong yêu thương ngập tràn thì bỗng nhiên người kia bốc hơi biến mất để lại mình giữa những chơ vơ, cô độc. Đó là thứ nỗi đau không thể diễn tả bằng lời mà anh phải lấy tay đặt lên ngực em để nghe rõ những nhịp thở trong em cứ ngụp lặn, cứ nhói lên từng cơn vì anh! Em đau lòng lắm. Anh vừa lòng chưa?” Tôi tin rằng khi bạn đọc tựa sách “Em Đau Lòng Lắm. Anh Vừa Long Chưa?”, bạn sẽ thấy mình đâu đó trên từng câu chữ ấy. Đó là những ngày tháng bạn ngốc dại tin yêu một người bằng cả tấm chân tình, để rồi khi họ cất bước quay đi, bạn trắng tay, chẳng thể nói được gì ngoài việc thốt một câu như lời trách cứ cho một cuộc tình buồn – Em Đau Lòng Lắm. Anh Vừa Lòng Chưa? Nhưng đừng vội nghĩ đây là quyển sách chỉ mang một màu sắc buồn bã đau thương. Bởi vì, sau đau thương, người ta sẽ mạnh mẽ bước đi, sau khi một cánh cửa này đóng lại thì một hạnh phúc khác sẽ mở ra. Và quyển sách này, sẽ dắt bạn đi đến tận cùng của nỗi đau để bạn biết được giá trị của bản thân ở đâu mà vững vàng, kiên tâm sống tốt, trân quý chính mình. “Nhưng dù sao đi nữa, dù cho là nỗi đau, buồn thương hay có bất cứ điều gì xảy ra trong vài ba cuộc tình cũng không còn làm mình gục ngã. Hãy nói lời cảm ơn về tất cả, chúng ta không biết trước ai sẽ bước đến hay ra đi trong cuộc đời mình. Nhưng chúng ta có quyền trang bị cho mình một trái tim mạnh mẽ, để dù cho có ai bất ngờ “bốc hơi”, mình cũng không chênh vênh. Đừng căm hận, hãy cảm ơn!” “Yêu đương, suy cho cùng cũng như mây trên bầu trời, ai giữ nỗi người muốn đi, ai đủ sức níu kéo người đã hết thương.” Mong tất cả các bạn, sau khi cầm trên tay quyển sách này, hãy đọc nó vào một ngày xinh đẹp nhất để thấy rằng chúng ta đáng được yêu thương, đáng sống những ngày an nhiên cõi lòng! “Hờn giận làm chi những dại khờ năm ấy. Thương cũng đã trót thương rồi. Đau cũng đã trót đau rồi. Anh là của em hay là của ai, giờ này có nghĩa lí chi đâu! Hãy giữ lại những gì đẹp nhất mà một thời bên nhau.” Em đau lòng lắm, anh vừa lòng chưa? – tặng kèm bộ 5 postcard “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....
em có đau lòng không