Nữ chính là kiểu nữ cường, đôi khi lý trí lấn át cảm xúc. Truyện không phù hợp với những bạn thích kiểu nữ chính ngây thơ, trong sáng. Sáu năm … Đọc Truyện Truyện ngôn tình - Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh nói về chàng trai không còn kìm nén nổi cảm xúc, bởi vì đây Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh. Sau biến cố trong một lần giúp đỡ người khác mà anh và cô trở nên vợ nên chồng rất tình cờ. Mặc dù điều này không muốn nhưng họ bị chốn nghệ sĩ cho rằng anh là kim chủ của cô. Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh Chương 5: Một Màn Của Bốn Năm Trước Chương trước: Chương 4: Bị Dạy Dỗ Ngày hôm sau, lúc Tô Nhan đi vào hiện trường quay phim, một tháng nay gần như ngày nào cô cũng ở hiện trường bộ phim điện ảnh "Không liên quan đến tình yêu", Bạch Khuynh đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim này. [HĐ, Hoàn] Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm; Chương 84; Giới Thiệu. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình Tổng công ty Tín Nghĩa cam kết ổn định kinh doanh sau khi tổng giám đốc bị bắt; nữ YouTuber tự tay đan thủ công chiếc váy cưới trong 200 giờ Phó Tổng biên tập: Phạm Thị Vân Anh. Truyện Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh của tác giả Ngu Thiên Tầm - Chương 9: Cô muốn ly hôn. Đọc truyện online. ĐĂNG NHẬP. "Thứ gì vậy chứ? Ỷ có tổng giám đốc Trình làm chỗ dựa cho cô ta, dám trốn việc, có đạo đức nghề nghiệp không thế?" PZeAm. "Tổng giám đốc Trình, ngài định để Bạch tiểu thư và phu nhân ở cùng một đoàn phim?"Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua Hàn Lỗi, nhíu mày trầm giọng nói "Bằng không, tôi giữ cô ta lại để làm gì?"Nghe vậy, khóe môi Hàn Lỗi co rút, quả nhiên, giống như anh nghĩ, vị tổng giám đốc này thật sự là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống!"Trợ lý Hàn.""Dạ? Vâng, tổng giám đốc.""Cậu đang mắng tôi?""..." Hàn Lỗi kinh sợ, nhịn không được chửi thề, khỉ thật, vậy mà cũng biết? Nhưng anh lại không dám thừa nhận, đành vội vàng lắc đầu. Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của anh ta, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói "Ngài mai cậu phải sang Pháp một chuyến.""Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi thấy tổng giám đốc không hề so đo tính toán thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong căn hộ của Tô Nhan, hai cô gái ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ!Cuối cùng đồng loạt rơi vào xấp kịch bản trên bàn trà, sau đó..."Cậu bị ngu à, dĩ nhiên phải nhận, cậu đừng có nói là cậu không muốn đóng phim, tớ không tin." Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan nói. Tô Nhan nhìn vẻ mặt hưng phấn không thôi của Tiết Cầm Cầm, ngã người xuống sô pha, ôm gối thở dài nói "Cầm Cầm, cậu phải biết là con đường này không tốt, làng giải trí là nơi thế nào tớ đã rõ quá rồi, có biết bao người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại có biết bao bí mật không muốn ai biết."Tiết Cầm Cầm nghe nói xong thì trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Nhan nói "Vậy cậu định làm gì, không thể không nói đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một đó."Tô Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Dĩ nhiên tớ biết đây là cơ hội hiếm có cỡ nào, nhưng mà, Cầm Cầm, tớ sợ..."Tiết Cầm Cầm nhìn cô chốc lát, tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói "Không phải sợ, chỉ cần cậu cẩn thận là được, huống chi dù có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chẳng phải cậu vẫn còn một thân phận khác có thể bảo vệ được mình hay sao."Nghe vậy, mắt Tô Nhan bỗng sáng lên, nhìn Tiết Cầm Cầm như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe môi cong lên, vỗ vai Tiết Cầm Cầm cười nói. "Cầm Cầm, cậu thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn."Tiết Cầm Cầm cười đắc chí, chớp mắt nói "Ha ha, không cần khách sáo, sau này tớ sẽ trở thành bạn thân của ngôi sao lớn Tô Nhan, hahahaha...""..."Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Tô Nhan cũng đưa ra quyết định, sống thì phải biết mạo hiểm. "Tô Nhan, cậu làm được mà."Khi cô bước vào trường quay, cô nhận ra có vô số ánh mắt chíu vào người mình, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, thầm an ủi mình. Tô Nhan, mày phải quen dần đi, nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ phải thích ứng với những ánh mắt của người xung quanh. "Đạo diễn."Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó hỏi "Đã thuộc kịch bản chưa?"Tô Nhan sửng sốt, như không ngờ tới đạo diễn sẽ trực tiếp hỏi cô đã học thuộc kịch bản chưa. "Thuộc rồi."Đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Nhan với vẻ bí hiểm nói "Vậy thì tốt, nhanh đi thay trang phục đi.""Dạ, được." Tô Nhan vừa đi vừa thắc mắc, cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Đạo diễn nhìn theo bóng lưng Tô Nhan, hai mắt nheo lại đầy suy tư, nhớ lại những lời người đó đã nói với hắn ngày đó. "Đừng có nhiều chuyện, cô ấy không phải là người mà bất kỳ ai trong các ông có thể đụng tới."Bất kỳ ai trong bọn ông? Tô Nhan này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bốn năm trước..."Phu nhân, đây là giấy hôn thú của cô và tổng giám đốc Trình, xin cô cất kỹ."Tô Nhan nhìn tờ giấy đỏ chót trên tay, kinh ngạc đến mức không nói được, chỉ nhìn Hàn Lỗi."Anh, chuyện, chuyện này, ở đâu ra? Tôi, tôi đâu có... với anh ta...""Là như vầy, phu nhân, xin hỏi có phải cô đã đồng ý sẽ kết hôn với tổng giám đốc Trình không?""Đúng, hình như là như thế...""Vậy là được rồi, cô đã đồng ý, vậy xin cầm giấy hôn thú, đừng có vứt nó, tôi còn có việc phải đi trước.""Này, anh..."Tô Nhan dựa vào vách tường, lắc đầu, thở dài một cái, đến bây giờ cô vẫn còn rối rắm, giấy hôn thú này sao có thể là thật chứ? Nhưng cô lại không thể không tin đây là sự vì bọn họ đã kết hôn, đã là vợ chồng hợp bọn họ chỉ mới gặp mặt có một lần, cô cũng chưa đến cục dân chính với anh ta, sao lại có giấy đăng ký?Ngày đó, ở trên xe..."Tô Nhan, kết hôn với tôi, tôi có thể cho em cô sang Pháp du học."Chỉ một câu nói, đã khiến tim cô đập liên hồi, từ nhỏ em cô đã không được học trường nó muốn, nhưng mộng đẹp của em trai luôn là nhà thiết kế xe nên, cô dao động, vì mộng đẹp của em, cô bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, nhưng vừa xuống xe cô đã hối hận, nhưng cô còn chưa có cơ hội để đổi ý thì trợ lý của anh ta đã giao giấy hôn thú cho cô em trai cũng được đi Pháp như ý nguyện, học trường nó muốn học nhất, nghe nói có người giúp đỡ, nhưng cô biết, anh ta đang thực hiện lời hứa của mà, sao lại là cô? Muốn kết hôn với cô vậy sao suốt bốn năm trời lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô?Là vì cái gì?Giờ phút này, Tô Nhan nghĩ mãi nhưng vẫn không ra, mãi đến rất lâu sau đó, cô mới biết được nguyên nhân...Lấy điện thoại ra xem giờ, đã được ba mươi phút, nửa giờ, chắc anh ta đã đi ta là người bận rộn thế mà, cô nghĩ nghĩ rồi cất di động đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi cửa cô đã lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên hành mặt giống như gặp quỷ, ai có thể nói cho cô biết, sao anh ta lại ở đây, hơn nữa, còn có vẻ như đang đợi người?Đợi người?Cả cái nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, không phải là đợi cô đó chứ?Suy nghĩ này khiến cô lạnh người, rợn cả tóc cô xoay người trở lại phòng vệ sinh, vậy có lộ liễu quá không?Suy nghĩ một chút, Tô Nhan cắn răng, nhắm mắt đi tới, đi đến trước mặt anh ta thì dậm chân, khẽ gật đầu một cái rồi nói."Chào tổng giám đốc Trình." Tô Nhan nói xong định sẽ lướt qua người anh ta, rời khỏi mảnh đất thị phi nhiên, cô lại nghe anh ta nói..."Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây, tôi cho là ba mươi phút sau em mới đi ra."Dọa người...Quá đỗi kinh hoàng...Tô Nhan kinh sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trình Tự Cẩm, nửa kia trên danh nghĩa của cô, gọi tắt là phút này, Trình Tự Cẩm đang nhìn cô bằng vẻ mặt cười như không cười, nhưng ánh mắ lại thâm trầm không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chứ đừng nói là dù có cười thì cũng là cười nhạo hoặc cười lạnh mà Nhan an ủi nhịp tim đang hỗn loạn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói "Tổng giảm đốc Trình, sao anh lại ở đây?" Đúng vậy đó, sao anh lại ở đây?Không phải đang ở bên cạnh Bạch Khuynh sao? Sao lại chạy đến trước nhà về sinh chờ cô ba mươi phút, không, là hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây...Trong lúc cô đang thất thần thì cảm nhận được một hơi thở đang vờn quanh, khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức, đưa mắt nhìn, không biết từ lúc nào anh ta đã đứng trước mặt nữa, khuôn mặt còn đang tiến sát đến mặt cô, khoảng cách ngày càng ngắn lại..."Anh..." Tô Nhan kinh hãi trợn to mắt, lập tức lùi về phía sau theo bản năng...

cưới chui tổng giám đốc